Bàn tay Phù Nam cứng đờ, nàng cảm thấy nam tử trước mắt có vẻ không thích nàng chạm vào cơ thể hắn, đa số ma tộc đều có lòng phòng bị rất mạnh.
Nhưng hắn cũng không nói chuyện, miệng vết thương trên cánh tay lại bị vỡ, máu đỏ thẫm lại rỉ ra, Phù Nam nghĩ nếu nàng không giúp hắn băng vết thương lại, không chừng hắn lại mất máu mà ngất đi mất.
"Nếu ngươi cứ im lặng như vậy, ta sẽ nhận định ngươi chấp thuận cho ta tiếp tục băng bó vậy." Nam tử vẫn tiếp tục trưng ra bộ dạng lạnh lùng vô hồn, Phù Nam cũng không giận, nàng gặp qua những vật so với hắn còn hung hăng hơn, dù sao bọn hắn trước sau cũng chết, nàng nhún nhường một chút cũng không sao.
Nàng cúi đầu, sợi tóc trên trán rủ xuống, hơi thở nhu hòa mềm mại nhẹ nhàng phả lên cánh tay của hắn, nàng nâng phần tay bị thương của hắn lên, dùng khăn sạch thấm nước lau sạch.
Phù Nam biết rất ít thần chú chữa thương, đầu ngón tay biến ra chút ánh sáng màu xanh biếc, khó khăn lắm mới ép được miệng vết thương trên cánh tay hắn khép lại, sau khi niệm pháp chú một hồi, pháp lực của nàng sẽ hóa thành những sợi năng lượng, đem vết thương của hắn khâu lại, giúp cho vết thương không bị vỡ ra nữa.
Phù Nam chưa bị trải qua cảm giác khâu vết thương như vậy, kỳ thực nó rất đau, bình thường người ta phải niệm thêm một ít chú giảm đau để phối hợp, nhưng Phù Nam không biết chuyện này, liền trực tiếp bỏ qua.
Cơn đau dữ dội truyền khắp thân thể, nếu là người bình thường ắt hẳn đã sớm ngất đi vì đau đớn, nhưng nam tử này đến mắt cũng không chớp một cái, hắn chỉ nhìn Phù Nam, trông như một pho tượng vô tri vô giác.
Phù Nam xử lý xong cánh tay, lại ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt hắn.
Hắn vẫn đang nhìn nàng, bàn tay đang băng bó bị Phù Nam nắm chặt, đầu ngón tay hơi run lên vì đau, hắn lộ ra vẻ mặt có chút ngoan ngoãn.
Lúc này Phù Nam mới giật mình nhận ra: "Có đau lắm không?"
Hắn lắc đầu.
Thì ra hắn vẫn biết đáp lại, Phù Nam thở dài một hơi, may mà chưa bị ảnh hưởng tới trí não, còn có khả năng giao tiếp chứ không phải chỉ là cái xác không hồn.
"Vậy ngươi quay lại đi, trên lưng cũng bị thương." Phù Nam nói với hắn.
Nam tử im lặng cố gắng di chuyển, nhưng không thành, kinh mạch toàn thân hắn đều đã đứt đoạn, ngay cả những động tác bình thường cũng khó mà thực hiện được.
Phù Nam nghiêng người đỡ vai hắn, đem người lật lại.
Hắn vẫn không nói gì, hắn không nói, Phù Nam cũng không chủ động mở lời.
Nàng chỉ yên lặng chữa trị hết mọi thương tổn trên người cho hắn. Đương nhiên, đây chỉ là sơ cứu, chỉ có thể giúp vết thương không nặng thêm nữa cũng như cầm máu, nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn những ảnh hưởng trong cơ thể, còn phải tốn rất nhiều công sức.
Đến khi làm xong, trên trán Phù Nam đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, nàng nâng tay lên quét nhẹ.
Thân là bệnh nhân, nam tử phối hợp với nàng rất tốt, toàn bộ quá trình đều không nói một lời, ngay cả lúc Phù Nam tay chân vụng về làm hắn đau, hắn cũng mím chặt môi, không kêu rên nửa tiếng.
Nếu không phải còn nghe thấy âm thanh hít thở, Phù Nam sẽ cho rằng hắn đã chết rồi.
Sau khi Phù Nam xử lý xong vết thương, liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, gói những miếng vải dính máu lại với nhau.
Nàng hỏi: "Sao ngươi không nói gì vậy?"
Nàng vốn cũng chả mong chờ hắn đáp lại, nàng chỉ là một mình quá lâu, cô đơn đến phát hoảng, muốn tìm một chút chủ đề để nói thôi.
Nhưng nam tử này nhìn nàng, vậy mà lại đáp. Hắn lắc đầu. Lắc đầu, là có ý gì? Phù Nam nghĩ là hắn sẽ chỉ lắc đầu.
Nhưng là ánh mắt của nàng rơi vào cổ họng của hắn, hầu kết của hắn căng ra, lăn lộn một hồi.
Phù Nam vươn tay ra, ấn vào cổ của hắn, dùng ma lực cảm ứng một lúc, xác định được nguyên nhân hắn không nói lời nào.
Hắn không thể nói chuyện được, hắn bị câm.
Phù Nam tinh tế nhíu mày, nàng nghĩ, người này đúng là thảm.
Hắn cũng không phải là bẩm sinh không thể nói, sở dĩ bây giờ không phát ra được thanh âm nào, đơn giản bởi vì có độc xâm nhập vào cổ hắn của. Nàng đem thuốc cất lại vào hòm, tâm tình có chút phức tạp.
"Để ta lấy đồ ăn cho ngươi." Phù Nam quay lưng lại nói.
Nàng lại nghĩ tới hắn không biết nói chuyện, liền xoay người nhìn biểu tình của hắn.
Nam tử tái nhợt dựa vào trên sập, khuôn mặt yếu ớt tinh xảo, hắn gật gật đầu, nhưng trong đôi mắt đen nhánh lại không hề có một tia ý cảm kích. Phù Nam nấu chút cháo, thêm chút rau xanh, thịt băm và lòng đỏ trứng, nàng cố ý hầm cháo nhừ một chút để hắn dễ húp.
Nàng bưng cháo ra khỏi phòng bếp, ngẩng đầu liền tuyết bay đầy trời, thời tiết Ma Vực thay đổi thất thường, mới sáng còn nắng chói chang, đến đêm tuyết đã phủ trắng xóa rồi.
Phù Nam nghiêng đầu hắt hơi một cái, trời lạnh, nàng cóng đến run cả người.